nhớ xưa
từ ngày lạnh trải trong mây
gom cho nỗi nhớ vương đầy ngày đêm
xuân theo lá rụng bên thềm
ngày xưa đông tới lại thêm xa vời.
nụ cười còn đó người ơi
niềm vui đã cảnh hoa rơi theo mùa
tiếng cười vui sớm quên trưa
hắt hiu vẫn trải nắng thưa chiều tàn.
ai người ở lại trần gian
khóc thương tri kỷ đá vàng tìm đâu
người đi cảnh mãi vương sầu
tiếc chi cũng phải bể dâu giữa đời.
hoa rơi...mặt nước cuốn trôi
tuổi xuân rơi rụng -đất người dâú chân
dọc ngang cũng ở hồng trần
ngày mang gánh, khổ đêm tần ngần than.
lệ rơi nhớ cảnh huy hoàng
mẹ cha, bè bạn, xóm làng bên ta
thoáng qua mấy Giáp xa nhà
bây giờ cảnh cũ...người xa ,kẻ còn.
trước sau vẫn một lòng son
bởi chi con Tạo làm mòn...giấc mơ
về đây tình nghĩa không bờ
cùng tôi nhỏ lệ câu thơ ghép vần.
MINH TUẤN