đêm qua phà cao lãnh
Một chuyến phà đêm không có em
Sông sâu nằm nhớ hay vờ quên
Một mảnh trời sao chia hai nửa
Hậu Giang đâu nối được sông Tiền
Tôi về cát bụi vướng bàn chân
Gió mưa phai chẳng biết bao lần
Đêm vắng sâu như lòng dâu biển
Thương tóc mình bạc trước ngày xuân
Cao Lãnh quê em trời nghiêng gió
Tôi bên này vai áo sương bay
Ngậm ngùi cả hàng cây bóng đổ
Trăng lẻ loi nhòa ướt sông đầy
Tôi như trăng cứ tròn rồi khuyết
Hết bao ngày đứng giữa trời không
Vàng thêm mãi bóng hình tưởng tiếc
Đuổi theo em chiếc lá xuôi dòng
Nên mỗi lần nhặt hạt mưa rơi
Thấy trong tay nỗi nhớ tơi bời
Đêm che gió qua phà Cao Lãnh
Thương sông dài thương quá người ơi