nắng rơi áo em
Qua thời mưa hắt những chiều đông
tóc đội mũ len vẫn lạnh lòng
giọt nhỏ bờ vai sầu bóng lẻ
đường trơn chân níu vạn âm thầm.
Gửi thương ngọn gió nơi quê lạ
mấy cánh chim trời lạnh lắm không
vì kế sinh nhai thân chẳng tiếc
thu gom sức lực bởi chờ trông.
Xuân quê sắc trải ngàn vương vấn
giọt nắng rơi vai chất nhớ mong
gió nhắn bên tai lời lá thắm
vần thơ anh tặng lúc vào xuân.
Lúa xanh mơn mởn nơi đồng cũ
cỏ mọc xanh tươi xóa dấu chân
cây héo cành khô giờ lộc nảy
tiếng chim ríu rít gọi xa gần
Bâng khuâng con sóng nơi dòng cũ
dào dạt nắng rơi tựa bạc ngân
muốn chở con thuyền gom nhắn nhủ
chữ thương đành nén ở hồ Tâm.
Trăng in gối chiếc vương sầu mới ,
thương nhớ lẻ loi phải nén lòng
Đây Đó buồn đong đành phải chịu
tương lai còn Nhỏ , gắng chờ trông.
MINH TUẤN