thương tiếng vạc đêm
Lưng trời tiếng vạc vọng trong đêm
khóe mắt lệ vương nhớ mẹ hiền
chiều tím hòa tan nơi gió lặng
trăng sao chẳng sáng ,nỗi buồn thêm.
Con thương bóng mẹ thân gầy guộc
nặng gánh đàn con ,một cánh mềm
lặn lội thân cò ,tìm sức sống
chân run bước mỏi ,vẫn vươn lên.
Tháng năm theo bầy đàn con lớn
đời mẹ gánh mang lại nặng thêm
lẽ sống dạy con trong mọi lúc
thay cha kèm cặp ,Trí Tâm bền.
Chúng con khôn lớn nhờ công mẹ
nỗi cực trăm bề chẳng thể quên
tuổi xế thân già quên lẫn nhớ
mỗi lần con xót...mẹ nhầm tên.
Đông con có phải hay nhầm nhỉ
tới lúc mẹ già phải lẫn quên?
con hỏi mẹ cười -đừng vớ vẩn?
nhớ quên để ý chỉ thêm phiền.
Bao lần nhớ mẹ nơi quê lạ
lúc vịt kêu chiều gọi nước lên
cò trắng xôn xao nơi tím rụng
quay về tổ ấm ,chốn êm đềm.
Vạc kêu sương ảo như niềm nhớ
muốn dẫn con về tìm ấm êm ,
ước ngủ trong lời ru của mẹ
lệ thương thầm nhỏ...khúc ruột mềm.
MINH TUẤN