di thể tình yêu
Tặng Ngân;
“Con chim hót như chưa từng đã hót
Một bài ca vô tận giữa bụi hồng”
(Bùi Giáng - Tuyết mùa Viễn Xứ)
--------------
Em lặng lẽ chào ngày qua vô tận
Chào nay – sau, chào hết thảy, trong ngần
Tinh khôi về sáng khoảnh khắc yêu thương
Em mãi là em; thiên thần em ạ!
Trăng viễn xứ bóng trăng về phố lạ
Xuân du du trở bước phía vô cùng
Bụi miên trường lem lấm áo phong sương
Mùa nắng Hạ thắp đầy nhau nỗi nhớ
Con đường nào đưa tim về giữa ngọ
Giữa tinh mơ, giữa chiều tím, giữa đêm...
Khúc hát nào hơ háp lại niềm riêng
So phím cũ trên cung đàn tươi mới
Mùa trở gió mây làm mưa khấp khởi
Mây từ trời và mưa thấm đất đai
Nhành hoa dại hương thầm thơm thoảng tới
Hành khất nghèo tích cóp ướp thơ say?
Khuấy ly tình chớm sủi bọt, à ơi...
Bong bóng mộng dẫu rằng tan ảo huyễn
Dẫu chồi non khô giữa trời nắng hạn
Vẫn ước thề chuyển kiếp hẹn vô biên
Nơi chốn nào được ví xứ Đào nguyên?
Ắt hẳn là: nơi em tôi trú tựu!
Em; nguyệt bạch loang màu mắt biển biếc
Anh; cõi hồn hóa sóng phút ngụ cư
Ôi, Thiên Thai... bờ trầm trải... phù du
Tiếng sáo xưa chao lòng ai đá lạnh
Dõi ngàn sao Ngân hà khuya nhấp nhánh
Vì sao nào soi giấc ngủ em ngoan
Khúc tình ca xao xuyến đến mênh mông
Người ru người - mùa ru mùa đồng vọng
Lời; ẩn ngữ như dấu hài trên cát:
Di thể tình yêu - giữ mãi nhé, em ơi!…
*************
tháng chớm Hạ, năm không bảy
Viết cho “hạnh phúc của một khởi đầu!”