cho một khúc nhạc buồn
Có lẽ
Trăng đã mờ câm
Sông đã lặng sóng
Gió đã ngưng thổi
Lá đã lìa cành
Có lẽ
Bước chân ngõ cụt
Cửa khoá then cài
Người quên câu hát
Tình đà phôi phai
Là ai
Ta là ai giữa đồng không ngơ ngác
Tình đâu
Chỉ là nỗi buồn tận đáy tâm can
Hỏi rằng
Ta đã làm chi để trăng phải lụi tàn
Phải chăng
Trái ngọt không chín nơi mộ địa
Nào ai muốn thế
Bước chân mỏi mệt
Đâu rồi niềm vui
Hỡi gió có phải
Muôn đời
Chơi vơi