chiều thương đà lạt
đời không buồn - cảnh có đẹp đâu
trời không lạnh... sao có trời mơ Đà LẠT
Thung Lũng Tình Yêu bao lần nghe Gió Hát
gỡ lá rơi thương tiếc ánh thu vàng.
nhớ lần đầu chung năm ngón tay đan
bàn tay nhỏ như ngón đàn nghệ sĩ
vuốt tóc rối em - ánh mắt nhìn giản dị
hồ Huân Hương nước lặng cảnh mây lồng.
ta ngắm nhìn mùa thu trải mênh mông
hoa sắc tỏa ngàn hương nồng trong gió
nói gì đây... khi con tim đã ngỏ
trước thiên nhiên trong cảnh đẹp tuyệt trần.
rồi cái ngày anh cắp bút cùng tâm
ra thành phố để âm thầm chốn cũ
đã bao đêm gió Đà Lạt không ngủ
mây lửng lơ trên thung lũng không Tình.
anh đâu hay một góc cũ nhỏ xinh
một cánh bướm vô tình anh đã gặp
buồn mong manh đã in thành màu đất
hận người đi... đã để lạnh chốn này.
hãy đến đây và hãy đặt bàn tay
cỏ lối cũ vẫn mong tới ngày anh vuốt
người đi xa không thể nhìn anh được
cảm nhận cỏ cây... anh nói ước đi nào...?
YeuDieuLongNu