giữ cho huế đẹp mãi thơ
Tôi chẳng dám xuống đò sợ vương bụi đò em
Lòng e ngại, lo Hương Giang vẩn đục
Thương Trường Tiền đã một lần gẫy gục
Để đôi bờ sông nước cứ ngẩn ngơ.
Bên mạn thuyền ai thả nón bài thơ
Cứ ngỡ trăng rơi bởi câu hò thương nhớ
Huế đẹp! tím trong vần thơ viết dở
Biết đến bao giờ tôi gửi trao em.
Nhè nhẹ bước chân để cửa biển trăng lên
Phía ấy Tam Giang giữa mùa con nước
Câu hò ai thả vào chiều gió ngược
Nghe dạt dào thương nhớ đầy vơi!
Ngọ môn quan đã mở cửa người ơi!
Về đêm hội hoa đăng sáng trời Đại nội
Khúc nhã nhạc cung đình vào hội
Cố đô xưa giờ như sống lại rồi.
Kim Luông về chưa? sao câu hát xa vời
Vĩ Dạ nhớ những câu hò sông nước
Huế đẹp quá! tôi không dám bước
Chỉ lặng im dưới bóng núi Ngự Bình.
Huế mộng mơ nhưng không phải cho mình
Hồn sông núi mãi thắm tình non nước
Cho Hà Nội - Sài Gòn từ bao ngàn năm trước
Như Hương Giang - nước chẳng cạn bao giờ.
Tôi xin người giữ cho Huế mãi thơ
Trăng cứ mộng mơ sông Hương, núi Ngự
Giữ điệu hò mênh mang, tình tứ
Tới ngàn sau mưa nắng chẳng phai màu.
22.05.07