bọt bèo
Em còn nhớ ngày đầu tiên bỡ ngỡ
Mới ban sơ anh đã ngỏ lời thương
Anh có biết mình cách một đại dương
Sao nỡ đùa...đễ em vương nỗi nhớ ?
Em đã biết anh đang vờn mây gió
Nắm được rồi anh thả đó cho bay
Món nợ tình anh đã hỏi em vay
Họ cợt đùa mình chẳng hay nên khổ
Thôi tình ta coi như là đã lỡ
Em bây giờ khép cánh cửa con tim
Không yêu nữa và rồi em sẽ quên
Và em mong anh cũng đừng nên nhớ
Hãy về đi với vợ hiền con nhỏ
Chuyện chúng mình chôn bỏ dưới mộ sâu
Em sẽ không hờn trách anh nữa đâu
Kẻ đến sau...thì muôn đời vẫn thiệt
Con tim nhỏ đang bắt đầu mỏi mệt
Đừng mong gì hàn gắn vết thương xưa
Chẳng bao giờ anh hiểu nỗi bơ vơ
Trong những đêm...ngồi chờ mùa thu đến
Xương Rồng Đen