thơ cần tầm sâu
Hoa niên hồng - mặt trời vừa ló
đâu đã kịp hình dung sáng rõ
nó đã qua! rồi bỏ quá xa
Thơ cần kịp, chớp ngay cơn gió
Mỏng manh thế cớ sao ganh tỵ?
‘Được’ và ‘thua’, địa vị - phù vân!
Cười mếu dở, nợ đồng lần
Kê vàng tỉnh mộng, thơ cần tầm sâu.
huy dung