bỗng dưng thơ cạn chữ rồi
Bỗng dưng thơ cạn chữ rồi
Bỗng dưng thơ cạn chữ rồi
Bút đầy những mực mà lời...lạc đâu
Trăng non vẫn thức canh thâu
Đợi gì sao chỉ trải sầu vậy trăng?!
Còn đâu nữa những ngày luyến thoắng
Phố bây giờ yên ắng lắm người ơi
Lá vẫn xanh sao lá cũng phải rơi?!
Tình đang đẹp sao tình lời lợt thế?!
Nếu vai diễn đã có người thừa kế
Ta rút lui chẳng kể thiệt tính hơn
Cảm ơn ngừoi đã một lúc phết sơn
Ta sẽ giữ những dỗi hờn thuở ấy
Màu tím nhạt của từng bông hoa giấy
Cứ vô tư đun đẩy với gió qua
Nhưng mắc cỡ chẳng phải loại kiêu sa
Nên khép mình lúc người qua khe khẽ...!