sầu ngập hồn thu
Một mình lạc giữa phù du
Của dòng đời nghiệt mây mù còn giăng
Thu về anh có hay chăng
Héo tàn giọt nắng ngòai sân rơi buồn
Gió sầu gọi giọt mưa tuôn
Từ đâu đổ xuống bắt nguồn lòng đau
Từ nay mình cách xa nhau
Anh đi em ở buồn sao ngỏ vừa
Trên cành chiếc lá đong đưa
Phải chăng trời đã sang mùa không anh
Mà sao mây chẳng còn xanh
Lòng em chợt bỗng biến thành trắng tang???
Chim buông tiếng khóc gọi đàn
Sầu giăng khắp lối thiên đàng em qua
Chạnh lòng nghe lắm xót xa
Ơi anh có phải tình là giây oan????