nhớ ngựa
Anh về phố núi lao xao gió
Thoảng cánh tigôn dưới góc hè
Tiếng buồn vó ngựa giờ thôi gõ
Chỉ mãi lạnh lùng những tiếng xe
Phố núi bây giờ thay đổi quá
Nhà cao, cửa rộng đứng chen vai
Nhìn anh như thể người xa lạ
Lỡ lạc đường về biết hỏi ai
Thuở nhỏ anh thường theo chân ngựa
Mỗi chiều lên núi hái sim ăn
Giờ anh leo núi bằng xe máy
Cởi bỏ giày Tây uống rượu cần
Đường đất gập ghềnh thành thẳng tắp
Đèn hoa giăng mắc phố muôn màu
Anh tìm xe ngựa mà không gặp
Xe khách chạy dài giữa nỗi đau
Bao năm xa núi chưa quên được
Anh vẫn quê mùa, vẫn thế thôi
Chỉ thương vó ngựa, hồn sơn cước
Đã trở thành dĩ vãng xa xôi