tâm sự cùng các em
Trời quê hương, bên kia bờ biển Thái
Nay biến thành địa ngục giữa trần gian.
Mấy mươi năm với chủ nghĩa vô thần,
Đã đảo ngược cả luân thường đạo lý.
Có phải không em? Đời buồn quá nhỉ?
Những phố phường, hàng quán của ngày nao.
Có còn chăng...chỉ trong giấc chiêm bao,
Anh tin chắc cỏ cây còn ủ rũ.
Và đâu nữa những bạn thân, thầy cũ?
Những con đường hoa trắng có còn không?
“Ðảng” bắt em đi đến những nông trường
Biến mười ngón tay thon thành… sỏi đá
Hẳn Em biết nhiều hơn anh hết cả;
Một “thiên đường Cộng Sản” quá điêu ngoa.
Chúng bắt Em: con “ngụy” phải thi đua,
Ðể tẩy não thành “cháu ngoan của Bác”
Em tuyệt đối không thể nào con “ngụy”,
Vì cha Em đâu theo Pháp, Tàu, Nga
Rước ngoại nhân vào chuốc khổ trầm kha
Phá luôn cả giang sơn và tổ quốc.
Em thừa hiễu, Cha em, người giữ nước,
Ðịnh nghĩa thế nào Cộng bảo “ngụy quân”?
Phường loạn ngôn nên dân mãi cơ hàn
Ai cũng rõ trò trả thù, ngược đãi
Chúng chém giết bất nhân, không hối cãi,
Ngược lòng nhân và phản bội giống nòi.
Để ngoại nhân sai bảo tợ tôi đòi
Mà cứ tưởng mình đứng ngang thiên hạ.
Nhờ cấm vận thu hồi, đâu có lạ!
Mở thương trường, đường rộng rải ăn chơi
Đóng thêm đinh, cửa ngục tới ngạt hơi
Gom tiền của, mặc tình tiêu hoang phí
Mấy mươi năm, một “thiên đường ấu trĩ”,
Dân đã nghèo, lại càng phải nghèo thêm
Vác đau thương, mang trên cổ xích xiềng
Vì “ơn Đảng” nên khổ DÂN, mất NƯỚC?
Em là một chứng nhân cho đất nước,
Khi vào tay của lũ giặc vô thần:
Sáng đến trường bị nhồi sọ “Mác-Lê”
Chiều về ngắm, khen “bác Hồ”: vĩ đại
Anh cảm phục tuổi Em dù nhỏ dại,
Sống trong bùn vẫn trong sạch như sen.
Chẳng nhuộm màu, chẳng tráo trở, bạc đen,
Nên tâm sự với Em lòng nhớ nước.
Hơn mười năm như xa dần từng bước:
Lờng dặn lòng từ ngày vượt biển Ðông
Phải cứu dân ra khỏi ách cùm gông,
Đưa dân tộc thoát khỏi hầm tai vạ.
Thôi chừng ấy, dòng thơ anh tâm sự:
Nỗi niềm đau viết bằng máu thấm hồn.
Trao tặng Em mang dòng máu Triệu, Trưng,
Mưu trí lớn, anh thư dòng giống Việt.
Em, trai Việt noi gương dòng tuấn kiệt
Của Ðức Trần, của Lê Lợi, Quang Trung...
Của Trần Bình Trọng trước bọn giặc Mông,
Của Thái Học... ung dung giờ Tuẩn Quốc.
Nhớ nghe Em! Tình thương Nòi, giữ Nước,
Kẻ đầu non, người cuối bể: một lòng.
Quyết đấu tranh cho nòi giống Tiên Rồng
Cho Việt-tộc thoát khỏi vòng nô lệ.
Vĩnh Nhất-Tâm
( viết sau ngày Mỹ “bỏ cấm vận” 1990 )