tìm chính mình thuở ấy
Phổi yếu càng cần không khí
lại thèm thông nối thế gian
nên đèn tuy khêu bé tí
cửa sổ thao thức mở toang
Rèn quen: khó khăn nhìn thẳng
quyết không - đầu cúi thở dài
chưa hề úp mặt vào tay
Sao nay vào thơ trốn chạy?!
Rưng rức cười! môi mấp máy
phổi nghẹt, tim nghẹn, gân chùng
trở mình, ý chạy mông lung
nghe mọt nghiến đêm ken két
Sáng ra, phố phường chớm rét
chạm tay ký ức gia đình:
Nhớ xưa buồn đau tột đỉnh
đã không trốn chạy chính mình
Bao lần dặn bao người khác
“níu chi tình yêu đã mất”
mà sao tình mình hiện ra?
giữa ban ngày chẳng phải ma!
Bèn tìm bạn bè thanh bạch
thiền định giữa khuya sương sa
vụn vặt rác đời quét sạch
giúp gắn tình đời vào thơ
tâm hồn neo hẳn vào thơ
Nhựa sống tình yêu đơm bông
dâng mãi tận tầng xanh lá
Nhựa lên, lìa cành không sợ
lá xanh đâu ngại gió đông
Gặp nét đời thường trong em
thách mười bề ngoài hào nhoáng.
Thuở ấy hồn luôn trong sáng
thuần khiết đắm say êm đềm.
Tại sao hoa và hạnh phúc
thoắt hiện rồi nhanh biến mất
nẻo nào? chông chênh chìm vực
để rồi tái hiện nhẹ tênh…!
Thuở ấy tìm được chính mình.
Huy Dung