kể lại ngày đầu gặp em
(Tặng vợ tôi)
Bài thơ đầu tôi viết tặng em
Là mấy câu tôi ghi lên hòn sỏi trắng
Và hôm đó dường như tôi rất im lặng
Em thì cứ thẹn thùng chẳng dám ngó tôi lâu
Chợt gặp ánh mắt nhau em đã vội cuối đầu
Hoặc em nhìn buâng quơ qua phía khác
Tôi cũng già nhưng cũng còn ngơ ngác
Cử chỉ dư thừa tôi đã mấy bận…quê!
Không nói được chi, cứ sợ em vội về
Sợ quáng gà, sợ không xin được số
Tiện thể bên gốc cây có nhiều hòn đá
Tôi bốc một hòn màu trắng viết tặng em
Nói là bài thơ nhưng chỉ có mấy câu thôi
Vì hòn sỏi nhỏ chưa bằng quả trứng
Tôi cũng biết chẳng hay gì trong đó
Chỉ muốn làm em dễ nhớ tôi thôi
Thấy tình hình coi bộ … rủi ro!
Tôi liều lĩnh hỏi em xin số
Em bất giác ngại ngùng thấy rõ
Lưu số rồi áo cũng ướt mồ hôi
Thế là em sẽ còn bị gặp tôi
Vì tôi biết trong lòng tôi đã quyết
Và dường như, em cũng bắt đầu yêu tôi thiệt
Sau rất nhiều lần hò hẹn đón đưa
Sau này tôi cao giọng “Em thấy chưa?
Anh đã nói hai đứa mình gặp nhau là “trời chỉ””
Em “hứ…” một cái nhưng dường như cũng đồng ý
Bởi vậy cho nên hai đứa tạ ơn trời
Bây giờ, dù cho đi nơi nơi
Anh chỉ biết một ngõ về “trời chỉ”
Và hòn sỏi trắng, thì xin em hãy giữ gìn cho kỹ
Vì trên lưng nó, có bài thơ đầu anh viết tặng em.
Ngô Hữu Đoàn
SG, 12.2008TEY