áo bông che đầu Tác giả: Trần Tế Xương
Hỏi ai, ai đó thương không ? Ðêm mưa một mãnh áo bông che đầu. Vì ai, ai có biết đâu ? Áo bông ai ướt, khăn đầu ai khô ! Người đi Tam Ðảo, Ngũ Hồ, (1). Kẻ về khóc trúc Thương Ngô một mình. Non non, nước nước, tình...
|
ba thứ lăng nhăng ... Tác giả: Trần Tế Xương
Một trà, một rượu, một đàn bà,
Ba thứ lăng nhăng nó quấy ta.
Chừa được thứ nào hay thứ ấy,
Có chăng chừa rượu với chừa trà !
|
bắt được đồng tiền Tác giả: Trần Tế Xương
Ðầu năm ra cửa được đồng tiền. Nào có cầu đâu, được tự nhiên. Ý hẳn nhà nho sang vận đỏ. Hay là con tạo thử người đen ? Muốn đem trả nợ đòi nhà lại. Hay để làm lương giúp nước liền. Của cải vua ta đâu sẵn thế. Chữ đề Tự Ðức...
|
bệnh Tác giả: Trần Tế Xương
Thua bạc ra đi với mẹ nhà
Bệnh gì chẳng bệnh, bệnh tiêm la
Vui quá đến nỗi ra người dại
Lỡ bước cho nên nhắm mắt qua
|
bợm già (1) Tác giả: Trần Tế Xương
Thầy thầy tớ tớ, phố xênh xang, thoạt nhác trông ra ngỡ cóc vàng. Kiện hết sở Tuần, vô sở Sứ. Khi thì thầy số, lúc thầy lang. Công nợ bớp bơ hình chúa Chổm (2). Phong lưu đài các giống ông hoàng. Phong lưu như thế phong...
|
bỡn người làm mối Tác giả: Trần Tế Xương
“Việc bác không xong tôi chết ngay !”. Chết ngay như thế vội vàng thay. Chết riêng dễ một mình anh nhỉ ? Sống bận ra chi lũ chúng mày ! Lấy được con hầu thì nó sướng. Gẫm xem thiên hạ lắm thằng hay ! Ðứa ăn đứa ngủ, đứa...
|
bỡn ông ấm điềm Tác giả: Trần Tế Xương
Ấm không ra ấm, ấm ra... nồi,
Ấm chạy lăng quăng ấm chẳng ngồi.
Chán cả đồ chuyên cùng chén mẫu
Luộc giò, ninh thịt, lại đồ xôi !
|
bỡn tri phủ xuân trường Tác giả: Trần Tế Xương
Tri phủ Xuân Trường được mấy niên
Nhờ trời hạt ấy cũng bình yên,
Chữ "thôi" chữ "cứu" không phê đến,
Ông chỉ quen phê một chữ tiền
|
buồn thi hỏng Tác giả: Trần Tế Xương
Bụng buồn còn muốn nói năng chi? Đệ nhất buồn là cái hỏng thi. Một việc văn chương thôi cũng nhảm. Trăm năm thân thế có ra gì ! Được gần trường ốc vùng Nam Định. Thua mãi anh em cánh Bắc Kỳ. Rõ thực nôm hay mà chữ...
|
cái học nhà nho Tác giả: Trần Tế Xương
Cái học nhà nho đã hỏng rồi, mười người đi học, chín người thôi . Cô hàng bán sách lim dim ngủ, thầy khóa tư lương nhấp nhỏm ngồi. Sĩ khí rụt rè gà phải cáo, văn chương liều lĩnh đấm ăn xôi . Tôi đâu dám mỉa làng...
|