thiên thu ngậm ngùi
Trước mặt anh là khoảng trống mông lung
Chẳng hiểu đó là ngàn trùng đại mạc
Hay biển mênh mông sóng trào bát ngát
Sương khói mơ hồ … ngơ ngác buồn tênh
Dòng thời gian hờ hững lướt trôi nhanh
Chim sáo nhỏ lìa cành bay xa khuất
Cuộc sống ngược xuôi, nhịp đời tất bật
Chiếc bóng sau lưng hiu hắt im lìm
Nửa muốn quên đi, nửa vẫn nhớ thêm
Ngu dại quá ! Chao ôi, ngu dại quá !
Một buổi mai biến hình thành tượng đá :
Tượng biết buồn, bởi đá vẫn thương em !!!
Một vì sao sa loé sáng màn đêm
Rồi vụt tắt xác thân em lạnh ngắt
Nến leo lét mảnh hình hài khô quắt
Trên nếp môi khô vương vất nụ cười
Bão giông nào làm bèo dạt hoa trôi
Áo cưới chưa may thành manh vải liệm
Khói toả hương bay chiều hoang thêm tím
Huyệt mộ nào chôn kín nửa hồn tôi ?
Vườn xưa khuất bóng ai rồi
Ai thành tượng đá ngậm ngùi thiên thu !