47. hoa tàn
Có phải hết đau, hết nợ nần
Tưởng về quê cũ hết tủi thân
Nào hay mưa gió thêm tan nát
Không cánh hoa tàn khóc cố nhân!
Xin nhớ hẹn hò thơm tóc bay
Xin cho dệt mộng tóc hương đầy
Mai kia tóc có thành mây khói
Còn chút bóng hình cũng còn may!
Ra đi? Hay chỉ là trở về
Thăm lại vườn xưa thăm bờ tre
Cỏ cây còn nhớ chân lưu lạc
Thịt nát xương tan chẳng lỗi thề?
Cố nén lòng đau buổi tiễn đưa
Trời buồn mây khóc thật nhiều mưa
Những hàng cây chết vì thương nhớ
Những bước chân buồn như tiếng xưa!
Ta khóc thương em hay khóc ta
Đường nào thần thánh? đường quỷ ma?
Ngọn đèn trước gió? Dầu không có?
Đèn cũng không còn... bóng cũng xa!
Trả lại đường xưa những dỗi hờn
Những chờ những đợi những môi hôn
Những mùa mưa nắng thay màu áo
Những tiếng nói cười rộn bước chơn
Giông bão xoá tan hết bụi đường
Xoá tan hết cả những yêu đương
Những chiều chung bóng đêm tình tự
Những sáng đa tình trưa ngộp hương...
Trả lại nhân gian những chê khen
Những trăng sao sáng những ánh đèn
Những màu hy vọng màu chung thủy
Hoa bướm xứ người chẳng thân quen!
Ngày cũ mơ hồ đã hư không
Bờ kia bãi nọ cũng long đong
Mưa không trở lại rừng khô héo
Nước đã khô rồi... hết đục trong!
Xin ngủ trong lòng nhau tuyệt vời
Phút giây đầm ấm thực không rời
Trời cao đất rộng còn hoa mộng
Bướm trắng từng đôi cánh lả lơi...
Luân Tâm
MD 05/24/04