bão bùng riêng mang
Mưa chiều đường hóa sông nay
Mưa lòng quá ngọ tàn ngày xé đêm
Thân em như chiếc lá mềm
Sũng hoen phiến nhớ loáng miền trống không
Sầu dâng ngập tối bên song
Hồn đau càng lắc càng đong mắt đầy
Ai đem đá đổ vai gầy
Thương sao bão dập mưa vây cánh hồng
Xưa ai tưới gốc Ngô Đồng
Giờ xây nghĩa địa hóa công phũ phàng
Cho nhau biết quý hơn vàng
Bẻ đôi chữ nhẫn ngỡ ngàng cố nhân
Lầu hoang rụng ánh trăng ngần
Bến sông mơ hóa bể trần ai nay
Muốn tan vào giữa cơn say
Biệt ly vỡ đứt máu tay ròng ròng
Sạt triền đê quán lạnh lùng
Câu thơ tức tưởi bão bùng riêng mang
Kim Giang