chiếc gùi sơn nữ
Chiều chiều nắng xế lưng trời
Có cô sơn nữ mỉm cười hái hoa,
Thoăn thoắt dáng đẹp kiêu sa .
Mắt đen huyền mộng nước da hoa rừng.
Xinh xinh gùi lá đeo lưng
Nặng tình chuyên chở quê hương vào đời.
Đâu ngờ một sáng bùi ngùi
Dốc Mơ Định Quán chim trời thôi ca.
Nàng yêu anh lính xa nhà
Tin buồn tử trận phương xa bay về
Xót thương lòng dạ tái tê
Quên sinh giữ trọn lời thề năm xưa.
Buôn làng hoang vắng mưa sa
Khóc thương một đóa hồng hoa lìa đời.
Bên đường ngôi mộ đơn côi,
Cái gùi còn đó bóng người còn đâu ?
Nguyễn Đình Hoài Việt
2006