đường xuân.
Xuân về giọt nắng lung linh
Cười ta thêm tuổi ,nghĩa tình chen vai
Thoắt qua một quãng đường dài
Đôi chân mòn mỏi, chẳng phai tình đời.
Hôm nào xót lá thu rơi
Hôm nào tuyết trắng còn phơi quanh mình
Ngày qua theo tiếng kệ kinh
Thuyền tâm đã chở nghĩa tình vào xuân.
Trầu xanh kết mộng tình trần
Cau non tô nét duyên xuân môi hồng
Giao mùa khắc khoải Đông Xuân
Như buồn ngấn mắt... Bâng khuâng nhớ nhà...
Nặng lòng từng bước đi xa
Hình cha dáng mẹ như là bóng mây
Chắn che con chốn tuyết đầy
Độ trì con khỏe từng ngày tha hương.
Vần thơ rút ngắn đoạn đường
Bút văn khắc nét quê hương trong lòng
Bốn mùa hết nhớ lại mong
Chữ thương chữ nhớ xếp dòng ly hương.
Chữ tình đầy ắp sông tương
Chữ tâm kinh dải khắp đường nghĩa nhân
Mỗi lần trời đất vào xuân
Câu thơ lại kết xa gần tri âm.
MINH TUẤN