tưởng như
Lặng nghe mưa đổ trên nguồn
Dường như gió cuốn nỗi buồn đánh rơi
Cung trầm vẳng khúc xa xôi
Vọng đêm nguyệt tận nhớ lời chiêm bao
Cả đời mỏi gối tìm nhau
Tưởng như quỵ ngã niềm đau kiếp người
Ngỡ ngàng chi nữa tình ơi !
Trăm năm tượng đá bên trời lẻ loi
Nỗi buồn từ thủa nằm nôi
Thỏang nghe như tiếng vành môi khóc cười
Ngậm ngùi nhìn chiếc lá rơi
Dường như bao giấc mộng đời héo hon
Võ vàng ôm nỗi cô đơn
Run trong hơi thở từng cơn gió lùa
Rừng thu trút lá sang mùa
Tưởng như sầu đã chôn vừa mộ sâu
Vi Thông