nếp nhăn
Từ giã đường xa…
bước ngại ngần
Ta về…
lá úa rụng đầy sân
Thủa ấy ra đi…
hạ đơm nắng
Chẳng biết thu qua…
đã mấy lần ?
Gió sương vai áo bạc phong trần
Cũng đành thôi một kiếp tình nhân
Tìm đâu ? nửa mánh đời đánh mất
Ôi ! kỷ niệm xưa dấu ái ân
Tìm xa không thấy,
lại tìm gần
Tìm trong nguồn cội,
những căn nguyên
Mà sao chỉ thấy
ngàn trống vắng!
Chiếc áo cô đơn…
khoác ngoài thân
Phải chăng con tạo đã xoay vần?
Cuộc đời mãi là cõi phù vân !
Rồi sẽ tan như màu sương khói
Bao nỗi muộn phiền in dấu chân
Thời gian lưu lại
vết phai tàn
Thoáng qua…
đã biết bao mùa xuân
Buồn vui…
đem giấu nơi vầng trán
Ai đếm dùm ta
những nếp nhăn ?
Vi Thông