bóng thụy dương.
      
      
      
      
        Giấc mơ ra, trở về, sáng thức dậy! 
Ta có thêm ngày tiếp nối, yêu thương 
Cần chi mong, phải sống chốn thiên đường? 
Tạm có đủ, nồng nàn và lẽ phải. 
Dòng sông khởi, vẹn toàn đầy lưu lượng 
Tình yêu chan sương khói, đẹp trong lành! 
Trăng huyền thoại, nghìn năm cho chiêm ngưỡng 
Thái dương bừng, tràn ấm quyện mầm xanh. 
Em có biết, đời thải thừa, hoang phí! 
Để thời gian dần xóa tuổi xuân thì 
Tay buông lỏng cho tháng ngày xuôi bước 
Không bao giờ níu kéo giữ tơ vương. 
Trong khi Anh, vòng tay chờ, để trống! 
Bám nhân gian tìm hơi thở miệt mài 
Gom nhung nhớ, cuộn tơ vòng, khắc khoải 
Phủ che mành, ngăn chắn buốt đông phong. 
Em là gió, cuốn ta vào cơn lốc! 
Sau hoang mê, đêm tiễn biệt, dỗ dành 
Bầu trời cao, muôn ngàn sao lấp lánh 
Đủ ấm lòng, ngày nào đó, đợi trông. 
Em là niềm hoài mong 
Cho linh hồn cô độc! 
Bước chân rời hoang tưởng 
Về trú ngụ thong dong. 
Mái nhà hương cũ trọn lòng 
Hài hoa đuổi bóng, trũng buồn giăng chao. 
Nguyên Hoang 
8/10