đâu phải là bất chợt
Ba mươi năm
mong mỏi cuộc loan phùng
Nhưng trớ trêu
ngõ chung mình mình đợi
Cây mạ non
thành lúa vàng phấp phới
Luân chuyển bao mùa
người đợi (vẫn)xa xăm.
Trăng thượng tuần
rồi trăng sáng đêm rằm
Bên thềm rêu
sân đầy cánh chuổi ngọc
Hoa tím trái vàng
xưa anh trồng lấp
Cứ tràn lan
mọc khắp mái nhà tranh
Khói chiều bay dậy lên
mùi rơm rạ
Nhớ cồn cào nôn dạ
khách ly hương
Đọc tới đọc lui
thơ diễn tả yêu thương
Lệ đã nhàu
giấy lem buồn lên mực.
Trái bần chát nấu chua
ngon quá mức
Đến khi nào người ...
thực ở bên ta
Ba mươi năm
gặp lại vóc sắc già
Tình vẫn trẻ trong ..
sắc hoa màu nhớ .
26.08.2010
BĂNG NGUYỆT