mộng tơ vương.
Mây về đâu? Sao vội vàng bay mãi!
Nhưng lòng tôi, chưa xóa được nỗi buồn
Gió im lặng, nào có bừng giông bão?
Chiều mưa về! Không bớt giảm cô đơn.
Muốn đan nhớ! Nhưng tơ trời ảm đạm
Khiến chạnh lòng, nhiều tưởng vọng, xa xôi!
Thương yêu ơi! Sao chợt về, đi vội?
Có biết không? Để cảm xúc bồi hồi.
Vì thượng đế, đã cho người trần thế
Một quả tim, thầm lặng với cuộc tình!
Cùng đôi mắt, vành môi, nhìn xa vắng
Bỏ bên đời, mộng ảo, kiếp nhân sinh.
Bước chân đi, dành ngõ đường, cố định
Đến một thân, về trở lại riêng mình
Băng ướp lạnh, sa mạc dìm thiêu đốt!
Tình cho nhau, không bằng những nụ hôn.
Bướm tìm hoa, sao nở đành lẩn trốn?
Đời quay lưng, cho lại tháng năm sầu!
Mong hương gió, đưa tình giam cất dấu
Chờ trở về, gom từng manh vá khâu.
Vì Quân vương mãi là người yêu Hậu.
Ngồi đây tọa mộng, chờ dung thứ
Một giấc mơ thiền, bỏ cả ngai!
Muôn thuở tình yêu là bất tử
Làm ngơ, cứ đổ tại an bày.
Nguyên Hoang
5/10