xin người đừng nhớ
Bỗng dưng khoé mắt nhuốm u buồn
Cũng bởi lòng đầy những vấn vương
Bút trải đôi vần lên trang giấy
Vơi niềm tâm sự ẩn trong hồn
Cuộc đời nào khác một giòng sông
Lúc phẳng lặng êm lúc cuộn dòng
Bởi gió cứ hoài mang bão tố
Hồn nghiêng rơi vực khổ mênh mông
Mây giăng nhuộm xám cả khung trời
Xác lá thu vàng rải khắp nơi
Kỷ niệm đang nằm yên tĩnh lặng
Chợt bừng thức dậy xót xa đời
Hồn ta chợt cảm thấy vương mang
Tiếng lá rơi bay rất khẽ khàng
Vẫn khiến động lay dòng ký ức
Khơi niềm nhung nhớ...ngỡ sang trang
Một thời xưa cũ đã xa xăm
Nhớ để mà chi rồi khóc thầm
Như nước qua cầu...tình cảm ấy
Xin người đừng nhớ nhọc thân tâm