hai đường nhan sắc
Anh đã từng phản đối: câu hồng nhan họa thủy!
Cũng chẳng ưa nhận định: người đẹp thì đa truân!
Vận mệnh con người, quyết định bởi chữ tâm!
Trong cái đẹp, có chính tà hai lối!
Lợi dụng nhan sắc,để lẳng lơ khêu gợi!
Bắt đàn ông sắp hàng,đánh số vào lưng!
Cố tiêu xài,cho hết tuổi thanh xuân!
Sắc đẹp trời cho,nào phải ai cũng thế??
Mỗi cái liếc mắt,là một lần vay nợ!
Đâu biết chữ tình,vào dễ khó ra!?
Nhan sắc cho đi,lấy lại sự kêu ca!
Một cành hoa đẹp,quá nhiều người muốn hái!!
Bên ngoài trao đi,bên trong tổn hại!
Sắc hết tình tan,lắm mối tối nằm không!
Đổ nước nghiêng thành,giờ có cũng như không!
Chút hương sắc,vội tan theo làn gió!!
Nhan như ngọc,nhưng tim chứa đầy máu đỏ!
Yêu chân thành,không tính toán thiệt hơn!
Thế thái nhân tình,phân biệt trắng đen!
Cái đẹp ấy,không làm ai đau khổ!!
Một đời người,được mấy lần hoa nở ??
Nhan sắc đem lồng,những áng thơ hay!
Không ngắm khuôn mặt người, hồn vẫn đắm say!
Cái đẹp ấy muôn đời không thể mất!
Yêu một người,mà chỉ yêu nhan sắc!
Khác gì muốn ôm lấy cầu vồng,và đuổi bắt tiếng vang!
Nếu tách những vần thơ ra khỏi bóng hình em!
Anh đang yêu một cây khô, chỉ trơ cành không có lá!!!
Tiền Giang