trăn trở
Em e ấp nơi vườn tình nhân
Thấp thoáng trong ta những ngại ngần
Vết sầu trần thế loang vô hạn
Đành lỗi hẹn thôi, đâu dám gần.
Vẫn biết thời gian chẳng dừng chân
Cho đời nhức nhối giữa phân vân
Xuân về hé mở lòng độ lượng
Dâng mùa hoa trái dậy sắc hương.
Em ủ men nồng say dặm trường
Má hồng lên thắm mãi yêu thương
Cô đơn đi ngược về hai phía
Reo rắc cho đời bao vấn vương!
Ấm áp thiên đường mùa bướm ong
Tươi trên lộc biếc vạn tiếng lòng
Nắng mới khơi dậy muôn sức sống
Khoả lấp tim ta khoảng trống xa!
Trần Như Chuyên
..............................................
BĂN KHOĂN
Em đến bên vườn tên Nghĩa Nhân
Nhiều những sắc hoa, đẹp vô ngần
Miên man em tưới, không cho hạn
Em thấy vẫn xa, chẳng được gần
Em biết mây trời giữ đôi chân
Không cho em đến bởi lằn vân
Mong manh nhưng nặng như nghìn lượng
Làm sao tình vụt dậy, sắc hương
Chỉ vườn hoa thôi, cách dặm trường
Xuân thì, vẫn dè dặt yêu thương
Hay trời thương lượng cho hai phía
Hay đời chia cách, để thêm vương
Anh hỡi, thiên đường không cho ong
Lả lơi tìm lối đến tim lòng
Nhưng hoa vẫn nở, tình vẫn sống
Vẫn ngát trên đồng, vẫn thoảng xa
lethutrang