ngây ngô
đọc vần thơ
càng khiến tâm hồn trĩu nặng
giọt mưa đời cứ rơi mãi ngoài hiên
ta như kẻ không tìm ra bến đợi
nên lạc hoài giữa sóng gió triền miên
nào mơ ước những điều tầm thường, giả dối
nào đâu mong những thứ quá tầm tay
ta chỉ muốn hồn mình yên lặng mãi
thời gian trôi, tất cả sẽ tàn phai
ta có lúc vẫn mong làm sương trắng
trải bên đời vào những sáng dịu êm
và như thế rất nhiều lần ta đợi
mà cuộc đời đâu dể để mình yên
ta vượt sóng qua lắm miền hoang dại
ta tìm ta trong thế giới hư vô
dầu vẫn biết trần gian là khổ ải
mà lòng ta cứ thế ngây ngô
aug. 24, 2011