đêm không duyên
Trăng không về để cùng vẽ màu duyên
Bầu trời tối, bầy sao như lạc lối
Bên triền núi, đom đóm chừng như hỏi ...
Màn đêm tràn, và hoang vắng bao lâu?
Để canh khuya sương phủ tựa dòng châu
Dàn trải khắp, ngỡ nỗi sầu buông thả
Trăng trốn mất, nên ảo huyền sa ngã
Không lung linh, chẳng lấp lánh duyên ngà
Côn trùng nhớ, mà đêm vẫn như xa
Nên rên rỉ, vọng hoài vào vách đá
Có phải chăng ... trách hờn sương lơi lả
Phủ xuống đời, gây lắm lạnh lùng rơi
Trở trăn ơi, ngày tháng với đơn côi
Mãi là bạn, lặng thầm lời an ủi
Nếu có duyên, hãy vọng vào vách núi
Những ngọt ngào cho tủi chẳng lao xao