phiền ơi cái nhớ
những hạt mưa cứ tí tách rơi
nào đâu biết có người phiền vì nhớ
không phải anh,
....ngàn lần không phải thế
tại tiếng mưa , nên cái nhớ vọng về
vẫn tách cà phê ...
(...không quen vị đắng, nên em thêm đường và sữa)
màu cà phê bởi thế chẳng còn đen
như tình yêu pha lẫn muộn phiền
tình không ngọt, ngày thêm hoá đắng
chợt nhiên bên ngoài êm ắng
mưa đã tan
cà phê cạn ...
riêng cái nhớ dần tăng ....
xa anh, còn cái nhớ ủi an
như bất chợt thành thói quen khó chữa
nào có yêu anh bao nhiêu ....
(vì em chẳng hề là con thiêu thân bay vào ngọn lửa)
vậy mà cái nhớ giờ đây chẳng thể quẳng đi .....
sep. 16, 2012