hoang hoải mùa thương
Mùa trăng ấy hương yêu dường thôi thúc
Ngát cánh mơ tao ngộ buổi tương phùng
Lòng hỏi lòng sao man mác sáng bừng
Niềm hạnh phúc như chưa bao giờ nếm.
Lâng lâng giữa sao trời ngàn mắt đếm
Tấm bùa yêu đượm ngát vẻ chân quê
Ta khẩn cầu xin ghé bến sông mê
Chênh chao lối giữa mùa sương tan lạc.
Tình yêu đó, ai ngờ dâng phụ bạc
Nghi ngại nhau, lừa dối biết bao lần
Để mắt buồn nhuốm lệ ướt ngàn phân
Bay bổng cả một trời xuân hẹn ước.
Đời chia lối, tình chối lòng quay bước
Ngọt mật xưa phút chốc trở hững hờ
Thôi còn chi mong ngóng với trông chờ
Tình đã lạc, duyên ơi đành vô phúc.
Ta nhỏ bé mà tình thì trúc trắc
Nên trượt đời hoang hoải một mùa thương…