Poem logo
Poem logo

yêu không dám nói

Tác giả: Duy Khánh
YÊU KHÔNG DÁM NÓI

Mùa xuân về ngàn hoa khoe sắc thắm
Nhưng không bằng ánh mắt nụ cười em
Em ngây thơ cho lòng anh ngơ ngẫn
Đâu biết rằng có kẻ thầm yêu em

Cứ mỗi sáng anh lại mong gặp em
Nói với em rằng anh rất nhớ em
Nhưng điều đó có lẽ em không hiểu
Bởi vì em đâu chỉ có mính anh

Anh ưóc mình được làm con chim nhỏ
Hót em nghe những tiếng hót tình yêu
Anh ước mình là hàng cây rợp bóng
Giữa trưa hè che những bước em qua

Tình yêu ấy cứ lớn lên từng phút
Chưa một lần anh nói tiếng yêu em
Và cứ thế thời gian trôi lặng lẽ
Để lá vàng rơi nhẹ cõi lòng anh

Thu đi qua mùa đông cô đơn đến
một làn gió rét ôm bờ vai anh
Đông băng giá nhưng lòng càng băng giá
Vì giờ đây thiếu bóng dáng một người

Tình yêu ấy anh trao em là thật
Nhưng nhận lại chỉ một biển nỗi đau
Em bưóc đi xin em đừng ngoãnh lại
Kẻo thấy anh rơi lệ lúc chia ly

Em xa anh mong em luôn hạnh phúc
Với một ngưòi mà không phải là anh
Anh biến thành một cây si cằn cỗi
Đứng bên đường mà thiếu hơi ấm của TÌNH YÊU.%

8 - 3 - 2011
DUY KHÁNH

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm