niềm đau thế kỷ
Niềm đau thế kỷ
Tôi bước đi mà nghe lòng se thắt
Ải Nam Quan giờ nằm sâu về hướng bắc thuộc Tàu
Từng bước thầm trên đất, nghe đất dậy niềm đau
Việt Nam hỡi
Đành sao nông nổi.
Ghé Bắc Ninh, chuyến thăm rất vội
Bởi đâu còn giọng trổi tình đưa
Nỗi buồn dâng biết nói sao vừa
Câu quan họ ngày xưa theo điệu Bắc.
Về Hà Nội dân đấm buồi trổ cặc
Địt đéo huyên thuyên…giật thắt cả mình!
Hà Nội đấy, văn minh siêu việt!
Trổi dậy trăm hoa sau bảy mươi năm văn hóa Ba Đình.
Hồ Gươm ơi
Đâu hoa sữa hương trinh
Dòng nước đục đắm mình trong thác loạn.
Về Huế yêu tìm câu thơ trên nón
Để vỗ về ru điệu khúc Nam Ai
Quê Hương ơi, đêm thao thức canh dài
Đau nỗi nhục phận trai nước Việt.
Tôi đã đi suốt ba miền, đã nghe, đã nhìn và đã biết
Đâu một thời oanh liệt lập công
Chín mươi triệu dân giờ hoang mang tan tác cõi lòng
Cúi mặt quay lưng…hỏi Diên Hồng có dậy?
Tôi đã thăm, đã sống cũng như đã thấy
Những túi tham không đáy của quan
Biệt thự xe hơi tài sản bạc vàng
Cùng thái độ nghênh ngang tàn bạo.
Thành thị thôn quê, vùng sâu vùng xa hay bất cứ nơi đâu, khối dân đen chắt chiu từng hạt gạo
Dãi nắng dầm sương, mãi đau đáu lo âu...
Độc lập đâu?
Tự do đâu?
Hạnh phúc đâu?
Bầu thuốc độc giải sầu cho cuộc sống.*
Quê Hương ơi
Mắt dài trông ngóng
Còn được chăng?
Tia hy vọng ngày sau
Khi đất nước tôi vẫn cờ đỏ rũ màu
Hồn nặng trĩu gọi niềm đau thế kỷ.
Nguyên Thạch
* Chiều chiều lại nhớ chiều chiều
Đế pha thuốc độc, chẳng uống nhiều cũng say.
Bài này đã được xem 1153 lần
|
Người đăng:
|
Lu Ba
|
|
|