tự lòng
Ta đang sống giữa dòng đời hối hả
Người qua Người vội vã đến hồn nhiên
Khi mưa rơi thấm lạnh, gánh ưu phiền
Chợt đứng lại gọi tên thân thiết quá!
Mến chân tình, chợt quặn đau kì lạ
Khóc cùng người, sỏi đá cũng buồn theo
Qua nỗi đau, người nỡ bỏ tay chèo
Như chết lặng ... nghẹn ngào trong giông tố ...
Thời gian trôi, trôi nhẹ nhàng trên phố
Ánh mắt nào lạc giữa chốn người đông
Cố chen chân, lời thăm hỏi mặn nồng
Sao chát đắng ... môi, lòng ... ta lặng lẽ ...!
Người khóc người ư ...?!
hay tủi nhân thế ...?
Lắm vô tình, dâu bể mãi không buông
Để đến hôm nay cay đắng cuốn hồn
Người, ta mải giận hờn .... không lối thoát!
Bài này đã được xem 1857 lần
|
Người đăng:
|
SaKe
|
|
|