gió chướng
Gió bão nào cuốn trôi thân trần tục?
Trần gian nào nhớ được thuở chân đôi?
Kia lá xanh với nụ sắp đâm chồi
Mà ngọn gió vẫn chơi vơi đèo vọng...
Tôi vẫn đi quên thân mình sậy yếu
Khóc trăng gầy quay quắt nhớ hai quê
Tim mồ côi héo hắt nhớ hẹn thề
Rơi mấy cánh Xuân ngà đau tàn phế....
Bỗng một hôm gió từ xa ghé lại
Tôi ngỡ ngàng chợt nhớ những Đông qua
Tuyết để tang đường trắng xóa mù lòa
Mưa trút hận sông đen từ tim cháy...
Có một tôi với hai chân quờ quạng
Bước để đi, đi để bước sang ngang
Gở tóc tơ còn vướng đáy sông hàn
Giũ buốt giá của nồng hương gió chướng...
Nông Thị
Bài này đã được xem 1539 lần
|
Người đăng:
|
Nong thi
|
|
|