tri kỷ
Ta về tháng tám cuối mùa măng
Vài sợi mưa chào vướng lăn tăn
Bỗng chợt gặp người duyên sẵn sắp
Chỉ cười bằng mắt ít nói năng
Ta về góc nhỏ quán dễ thương
Trao đổi với nhau chuyện đời thường
Cà phê sóng sánh,lòng sóng sánh
Ta hiểu sao tằm mãi tơ vương
Ta về vội lắm lại ra đi
Tự bảo lòng mình chẳng có chi
Chia tay thẳng bước người ở lại
Đừng có quay lưng,lỡ chuyện gì ?
Ta hiểu thơ người dầu đã xa
Cần chi đối ẩm vạn chung trà
Tự dưng cảm thấy hồn xa vắng
Tri kỷ đâu rồi ! Tri kỷ ta