thả xuống
Muốn ướp nắng vào thơ cho đằm mật ngọt
Sao mùi áo cơm cứ phảng phất theo sau
Muốn huyễn hoặc đời lời tình yêu say khướt
Nhưng lạt lẻo rồi những xúc cảm còn đâu
Nên mớ ngôn từ này đem nhúng cuộc bể dâu
Ta vớt lên những vần thơ khô khốc
Thả xuống nhân gian cho cạn niềm lá mục
Nghe ngày khóc cười rưng rức vệt thăng trầm