Poem logo
Poem logo

nguyện cầu

Tác giả: Nguyên Thạch
Ơi Thượng Đế!


Bước vào thế kỷ của văn minh
Nhân loại an vui hưởng thanh bình
Chung vai xây dựng nền dân chủ
Xã hội công minh lý lẫn tình.

Tan tác Quê Hương
Đất nước ta
Ba tám năm trôi vẫn cứ là
Tiến lên xã hội theo cộng sản
Siêu việt, thiên tài!
Một đảng ma!.

 
Mây thu năm ấy, phủ núi sông
Nước mắt hòa theo ngọn cờ hồng
Ba tám năm dài, đời nghiệt ngã
Dân tộc hận đau...
Ngập nỗi lòng.
 
Đất nước nghiêng chao, chào thống nhất
Một mối qui về cảnh tang thương

Một lũ ma vương bầy thống trị
Khối dân chung gánh chuỗi đọan trường.

Đường đi mò mẩm trong u ám
Mây mù che khuất nẻo tương lai
Lũ về cuốn cả niềm hy vọng
Tiếng nấc Quê Hương suốt canh dài...

Người hỡi
Về đâu?
Ta về đâu?

Con nước dòng trôi vẫn đục mầu
Về đâu cũng chỉ dòng nghiệt ngả!

Thượng đế nghe chăng?

Tiếng kinh cầu.
 

*

Trong tăm tối hãy vùng lên


Ôi đất nước trong tận cùng địa ngục
Đâu Tự Do, đâu Hạnh Phúc, tương lai?
Gần 40 năm trôi, một giai đoạn quá dài
Sao dân tộc vẫn miệt mài thống khổ?.

Tôi đã đi khắp phường khắp phố
Nhìn tang thương mọi chỗ mọi nơi
Tiếng oán than đã thấu đến đất trời
Bao nước mắt cho cuộc đời oan nghiệt.

Thượng Đế ơi
Có thấu cho nước Việt?
Lời nguyện cầu...
Hãy thương tiếc dân tôi
Họ về đây gieo đạo lý suy đồi
Lũ xảo trá, lên ngôi toàn trị!

Ngày hôm nay, còn đâu Chân Thiện Mỹ!
Hy vọng, niềm tin cũng chỉ một giấc mơ
Bốn mươi năm, dân tôi lê cuộc sống vật vờ
Là chốt thí cho ván cờ tham vọng!.

Bốn mươi năm!
Dài đôi mắt ngóng
Mà tương lai là chiếc bóng xa xăm!
Họ dồn dân về một mối để giam cầm
Thân nô bộc theo tháng năm vất vưởng.

Xã hội chủ nghĩa, con đường định hướng!
Vọng ngoại bang, dưới trướng Hán gian
Họ hung hăng...mụ mị...bạo tàn
Vui trên xương máu, mặc dân lầm than ai oán.

Biệt thự xe hơi lâu đài ngợp choáng
Lên làm quan để tính toán sang giàu
Họ đâu cần phải để ý đến những niềm đau
Đâu cần biết dân ngậm rau thay thuốc.

Nhìn đất nước, lòng thêm não nuột
Khối dân đen gầy guộc hao gầy
Họ về đây gây cuộc sống lất lây
Tương lai hỡi đâu ngày tươi sáng?

Nhìn dân tôi mà thấy lòng ngao ngán!
Tiếng thở than...dài nỗi chán chường
Ai có về mới nhìn thấy Quê Hương
Một đất nước đã vào đường tuyệt lộ!.

Chiều tàn hoang, đượm màu loang lổ...
Niềm ưu tư... trĩu phố trĩu phường
Người Việt ơi
Hãy cứu lấy Quê Hương
Tổ Quốc đã đi vào đường nô lệ.

Không, ngàn lần không, vạn lần không thể
Nhìn dân ta trong một thể chế độc tài
Phải đứng lên như Phù Đổng vươn vai
Thẳng bước tiến, vượt đêm dài tăm tối.

Đã quá đủ 80 năm quì gối
80 năm lầm lỗi hoang đường
80 năm giặc tàn phá Quê Hương
Đảng cộng sản chỉ là phường phản bội.

Hãy là sóng ngầm
Hãy là bão nổi
Hãy xua tan tăm tối lầm than
Tiếng mẹ gọi...
Tổ Quốc còi vang
Tất cả đứng dậy
Gọi đàn đi cứu quốc.

*

Thà như sóng gợn nước tung tăng
Còn hơn não nuột với nhọc nhằn!
Thà là cơn gió khua mặt nước
Còn hơn phẳng lặng với khô cằn.


Há gánh nhục đau?


Chiều nghe trong gió lời mẹ hát
Âm vẳng thê lương trĩu u buồn
Cúi mặt đếm thầm từng bước tủi
Con nước về đâu?
Lạc xa nguồn!.

Mang nặng đẻ đau, nắn đàn con
Nguyện mai khôn lớn giữ nước non
Nam hào, nữ tú xây Tổ Quốc
Tình nhà nghĩa nước phải vuông tròn.

“ Đã trót sinh ra trong trời đất
Phải có danh gì với núi sông “ *

Cúi mặt đành sao?
Đàn con hỡi
Há gánh nhục đau giống Lạc Hồng?


Nguyên Thạch

-------------------

* Nguyễn Công Trứ

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm