tấu khúc miền thơ
Về quá khứ gom nổi buồn buộc lại
Treo lên cao cho từng gió cuốn đi
Nhưng lâu lâu nhìn nhớ vẫn so bì
Giông, bảo thổi cho rồi không luyến ái
Thời hiện tại có ít nhiều tâm sự
Như tâm tư gió thoảng chẳng bảo giông
Mà lung linh ảo ảnh giấc mơ nồng
Thêm cảm xúc quay trở về quá khứ
Áng thơ nào bình lặng giữa xôn xao
Làm dịu bớt nổi sầu bao oan trái
Để ngày xưa lối mòn quay trở lại
Nối ngày nay niềm hy vọng dâng trào
Đọc, làm thơ giống một người ngơ ngáo
Quên nổi buồn, vun vén chút niềm vui
Tự cảm thông, rung động lẫn bùi ngùi
Mà gởi gắm đến ai miền đang dạo.