đứng đợi
Cổng trường nhỏ mỗi chiều tôi níu lại.
Bước chân êm như chẳng muốn xa rời.
Chờ mong lắm bóng hồng trong cõi dạ.
Để tương cầu len lỏi bước chung đôi.
Nhưng sao thế dáng người tôi đợi mãi.
Tản chiều thu hoang phế cả tâm hồn.
Chân níu bước mong người sao hỉu được.
Tim si rồi ! Nặng gánh cả lòng đau.