lời của gió
Khi dịu êm ta là làn gió thoảng
Ru mây bay và hôn nhẹ tóc em
Trên thảo nguyên ta rảo bước săn tìm
Hương cỏ dại những chiều thu nhạt nắng.
Ta lướt nhẹ trên mặt hồ phẳng lặng
Con cá vàng mát nước đớp bèo non
Đùa với ta và ai đó bên thềm
Lay nhịp võng ru con tròn giấc mộng.
Cánh buồm ai trên dòng đang lướt sóng
Về bến xưa nào có biết gì ta ....
Để đêm đêm tình tự với trăng ngà
Trong sâu lắng thì thầm ta tự nhủ....!
Rồi có lúc trở mình ta giận dữ
Thét gào lên xô ngã cả trường thành
Và lâu đài giờ cũng hóa mong manh
Đều ngã rạp mỗi lần ta thịnh nộ ... !
Qua rừng xanh bạt ngàn cây gãy đổ
Leo đèo cao đá núi cũng sập nhào
Phủ trời đêm mờ mịt ánh trăng sao
Lên tiếng hú là muôn loài khiếp sợ ... !
Ta dịu êm và dỗi hờn là thế ... !
Biết vuốt ve và cũng biết thét gào
Biết quay cuồng và cũng biết xôn xao ...
Vì muôn kiếp ta vẫn là bão gió ..... !