dại khờ
Lòng buồn buồn tôi lẩn thẩn lang thang
Bước mộng du mang tâm hồn vô cảm
Mặc sương mai,mặc gió chiều ảm đạm
Mặc sao trời, mặc trăng rụng ven ao
Em ghé nhà tôi bỏ ngõ đó sao?
Em trở lại chắc năm lần bảy lượt
Chắc giọt sầu đậu trên vành mắt ướt
Chắc môi buồn ,má lúm biếng cười duyên
Em quay về trĩu nặng nỗi niềm riêng
Chắc giận lắm kẻ vô tình nông nổi
Tôi chẳng biết tìm nơi nào sám hối
Để lòng em bỏ lỗi cho lòng tôi
Vẫn còn kia nơi chiếc ghế em ngồi
Sầu vướng vất nhưng còn đâu bóng dáng
Tôi chợt sợ thời gian dài năm tháng
Ánh mắt buồn lãng đãng mãi quanh đây
Lặng nhìn trời và xin gởi áng mây
Nói hộ dùm với người con gái ấy
Rằng tôi đợi một lần quay trở lại
Không dại khờ lẩn thẩn để người đi