định tâm
Định tâm
Tịnh tâm hai chử giản đơn
Thực tại để có khó hơn nghĩ thường
Hàng ngày cái chuyện soi gương
Cũng phải chăm chút rồi thương chính mình.
Ngoài đời đủ thứ tiếp nghinh
Sau cho vừa ý vẹn tình đôi bên.
Xui xẻo rồi lại gặp hên
Ngoài đời riêng phận lênh đênh khắp miền
Muốn sống chân thật nào nghiêng
Thế mà sao khó, gặp phiền đôi khi
Suy nghĩ, giao dịch, chép ghi
Cố sao đồng ý, không nghi, chẳng ngờ.
Trong đời có đấy làm ngơ
Sự việc trước mắt giả khờ bỏ qua
Suy hoài, nghĩ mãi không ra !
Người làm, kẻ thấy có là thân không ?
Nhiều người cho đó bao đồng
Hơi đâu để ý mất công thấy mồ.
Lở khi đụng chạm dù – ô
Chuyện gì sẽ đến, ra vô khó lường ?
Gặp mà xưng đế, muốn vương
Cố gắng năng nĩ nói tường cảm thông
Sau đó hết sức gánh gồng
Bao nhiêu mệt nhọc, trông mong dung hòa.
Nhiều khi người thấy không ngoa
Đâm ra ganh tức nói loa cả làng
Như thể tình cảnh vô can
Cớ này, việc nọ làm càn thị uy
Nếu như biết sống thì tùy
Người đây xắp xếp bớt nguy khốn cùng.
Một lòng vì khối tình chung
Chín người mười ý rối tung ngoài đời ( * )
Định tâm nhân quả luật ơi !
Tích lũy công đức nhằm vơi ưu phiền
Đời sau, con cháu được yên
Cực lạc ta nghỉ một miền mà bay.
- ( * ) “ Chín người mười ý ” : Ca dao, tục ngữ