đêm trắng
Ta điên lên theo từng bước chân người
gõ nhịp đi về qua phố nhỏ
mỗi bóng người ta cứ ngỡ là em
đêm ngõ vắng nặng nề trăn trở
đợi chờ em mà bóng cũng liêu xiêu
Ta muốn giang tay xé nát bầu trời
và dẫm nát cả thế gian phù phiếm
đẩy ta đi theo dòng xoáy cuộc đời
cơm áo, gạo tiền sao nặng nề đến thế
còn chút gì cho lãng mạn một tình yêu?
Ta yêu em đến tan cả đất trời.
em không biết hay giã vờ không biết
ta rối lòng theo sóng mắt em huyền
em hồn nhiên nở nụ cười rất nhẹ
để vô tình đêm cứ lướt qua mau
Em tiên cảnh, em cười quên nhân thế
ta bụi trần, ta lạc lối hư không
nên suốt đời, ta là người đến muộn
khi ai kia đang đưa bước em về
đêm tàn rồi, đêm trắng đợi âm thầm
nát lòng nhau, đứng lại ngắm em xa.