Poem logo
Poem logo

cô láng giềng xưa

CÔ LÁNG GIỀNG XƯA

Nhớ lại người xưa, mấy mươi năm
Nõn nà non nớt, tuổi trăm rằm
Nón nghiêng áo trắng qua đầu ngõ
Cô bé nhà bên đến hỏi thăm

Rủ rê bắt bướm, dạo lông ngông
Nhìn tôi lưu luyến, ngóng ra đồng
Ngại ngùng tôi nói, trời mưa quá
E thẹn em cười, buốt gió đông

Ngồi lâu trò chuyện phiếm vu vơ
Huyên thuyên cây cỏ ven bến bờ
Sông chảy bên này hàng tre khuyết
Nước dạt hướng kia cây xác xơ

Len lén vượt rào xem phim truyện(*)
Trầm trồ cảnh đẹp, nụ hôn đầu
Con tim hồi hộp sao khó tả
Môi em mấp máy, biết gì đâu!

Bao nhiêu kỷ niệm đượm tình thương
Tôi đã mang theo đến giảng đường
Ngồi ghế miệt mài nghiên nét bút
Cần cù phai phớt nỗi vấn vương

Đã lâu, tôi vẫn còn nhớ mong
Dù biết chắc em đã theo chồng
Hôm ấy, tình cờ nhìn góc ngõ
Em vẫn như xưa, một bóng hồng

Miếng cơm mảnh áo, tôi bôn ba
Dạt miền sơn cước, em xa nhà
Kỷ niệm nhạt nhòa theo năm tháng
Ngậm ngùi nuối tiếc, vợ người ta!

(*): xưa kia hàng tuần có đợt chiếu phim lưu động tận vùng xa xôi(phim rạp)

doanminhhop 19122014

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm