si mê
( Người mộng mị, đôi lần khờ dại
Bởi yêu nhiều, thương gái hóa ngây )
SI MÊ
Ôi! mềm mại, dáng điệu đà, tha thướt
Gặp lần đầu muốn ngỏ ý trăm năm
Phúc hậu hồn nhiên, sáng tựa ánh rằm
Đôi mắt chạm, bối rối chân anh bước
Ôi chết ngất! hồn tôi theo làn gió
Vướng hương hoa, sắc ngọc, hồn mất rồi
Còn xác phàm, sừng sựng mấp máy môi
Chắc bùa yểm làm tôi.... tôi chết mất
Ôi! ngất.. ngất.. ngất ngây, khờ khạo
Mỗi bước đi, chao đảo trái tim này
Cho dạm hỏi, từ đâu đến em ơi
Xin dừng lại, nói đôi lời gan ruột
Ôi tuyệt mỹ! như nàng tiên giáng thế
Con nhà ai, tìm gọi được mẹ cha
Dò dẫm xem, cửa ngõ, đường trước nhà
Canh lối cũ, xa hoá gần mấy bữa
Ôi sao bỗng, hình như.. thiếu một nửa
Mặt ngây ngơ, hờ hững... chẳng biết gì
Mới giây phút, sao dại dột mê si
Em có nghe, có thấy gì em hỡi?
Ôi chết mất! vắng em đời tàn lụi
Lá lìa cành, hoa buồn tủi hanh hao
Gió mồ côi, trăng lẻ bóng đáy ao
Hồn quạnh quẽ, có ai nào thấu hiểu
Anh chết mất
Nếu em
nói lời giã biệt...
Doanminhhop 28122014