bóng thời gian
      
      
      
      
        Thời gian sao quá hững hờ
Cứ đi đi miết không chờ đợi ta...
 Lá vàng mãi mãi chia xa
 Thu đi đông lại sao mà nhớ thương !
Đời ai bao nỗi đoạn trường
 Xuân qua hè đến điểm sương mái đầu 
Thế gian nhiều cảnh bể dâu
 Xanh xanh đỏ đỏ nhuộm màu tang thương
 Nơi đây cảnh giới vô thường
 Sinh sinh hóa hóa tình thương vô bờ
 Ấy là trong cuộc thiên cơ 
Hết cơn bỉ cực đến thời thái lai
 Quá khứ hiện tại ngày mai
 Con tàu vũ trụ bước vào không trung...
  Thời gian sao nỡ lạnh lùng
Đi không trở lại hình khung Ta bà
Đã làm bao kẻ bôn ba
 Nay đây mai đó rời xa gia đình
  Thời gian ơi hỡi vô tình
 Gây bao tang tóc chiến chinh một thời
 Khiến người dở khóc dở cười 
 Niềm vui nhân thế mọc mời chơi vơi
  Thời gian sao quá thảnh thơi
 Vợ chồng kết bạn ra đời cháu con
 Vẹn tình vẹn nghĩa vuông tròn 
 Răng long đầu bạc sống còn trăm năm !?
  Thời gian quý hóa vô ngần
 Bao nhiêu thành tích lần lần hiện ra
 Nhịp cầu bắc nối bờ xa
 Giao thông qua lại thấy là vui ghê 
  Thời gian như vẫn u mê
 Ta bảo đợi chờ mãi miết tung phi
 Buồn thương bao cảnh biệt ly
 Người đi kẻ ở nói gì cho nhau ?!
 
 ( Tóm lại thời gian là tất cả 
là những gì ta có thể có
 là những gì ta có thể mất
 là đau khổ là hạnh phúc 
 là ước mơ là đợi chờ là kết quả ...
Chúng ta có thể oán trách nuối tiếc 
 cũng như cám ơn thời gian...)
QHNC